/*icon*/

Thứ Tư, 1 tháng 3, 2017

Thế giới tâm linh và những điều bí ẩn|||Kinh nghiệm về thực tại.

Kinh nghiệm về thực tại.



Có ai trong đời mà không từng ít nhiều trãi qua những đau đớn về thể xác, về những buồn phiền khổ não trong tâm tưởng, về các trạng thái yêu ghét, giận hờn ... Nhưng có bao giờ chúng ta để ý đến nó? Quan sát nó? Suy nghĩ về những hiện tượng và trạng thái tâm lý đấy hay không?

Một đứa trẻ khi mới sanh ra, chưa từng bị đứt tay thì chúng rất sợ hãi và thật sự đau đớn la khóc thật nhiều nếu một khi lỡ bị. Ta có cảm giác đó là một sự đau đớn tột cùng mà một đứa trẻ từng được trãi nghiệm. Còn người lớn chúng ta thì sao? Rõ ràng chúng ta đã từng trãi qua những kinh nghiệm này thậm chí là quá nhiều là đằng khác thì quả nhiên thái độ đối mặt của chúng ta với một vết đứt tay nó khác xa một đứa trẻ. Người lớn chúng ta thậm chí còn không bận tâm đến một vết thương nhỏ nữa kìa. Chính vì vậy mà vết thương như thế không làm ta phải đau đớn, khổ sở và sợ hãi.
Tương tự như vết thương nhỏ của đứa trẻ, những ai đã từng trãi qua nỗi đau tột cùng về thể xác, bị nó hành hạ thân xác mình, và chịu đựng được nó cho đến khi nỗi đau ấy qua đi và vết thương đã lành thì nên xem đó là một trãi nghiệm cực kỳ quý báu của kiếp người ngắn ngủi. Cổ nhân có câu, người gặp đại nạn mà không chết ắc có đại phúc. Đại phúc đó là gì? Đó là những gì anh đã trình bày, là sự trãi nghiệm thực tại về nỗi khổ đau tột cùng mà không phải ai ở trên đời này muốn có mà được. Chính vì chúng ta đã vượt qua những đau đớn mà tưởng rằng trên cõi đời này và mãi về sau này sẽ không còn một sự đau đớn về thể xác nào khác có thể làm chúng ta sợ hãi và đau khổ nữa vì những trãi nghiệm đó chính chúng ta đã từng vượt qua thì ko lý do gì chúng ta phải sợ nếu điều đó có xảy ra lần thứ hai đúng ko nào? Nói đâu xa, chính bản thân anh đã "may mắn" được kinh qua những kinh nghiệm như thế :D. Anh nhớ hồi đó anh rất nhỏ, cỡ đâu chừng 6,7 tuổi. Cũng trong dịp cận tết thế này, ở nhà đang chuẩn bị tiệc tất niên. Mấy bà cô vừa chiên xong một chảo chả giò và nhắc luôn cái chảo dầu còn đang sôi đấy để dưới sàn nhà bếp. Tính trẻ con thì nghịch ngợm các cô biết rồi, anh chơi đùa hết phòng khác rồi lại chạy xuống bếp, chắc nghĩ nhà thíu mồi nên đéo hiểu sao anh bước mẹ một giò vàu chảo. Các cô nghĩ đi, chảo dầu đang còn sôi mới ngụi chưa được 5 phút mà cái bàn chân anh nhúng mẹ vàu đấy khác gì bò nhúng giấm, khác đéo ếch chiên bơ hay gà xối mỡ? Đkm, tuyền mồi bén cả. Và các cô nên biết, cảnh địa ngục khi con người ta bị bỏ vàu vạc dầu đau đớn thế nàu, anh trãi qua thế đấy. Ko có nỗi đâu nàu bằng bị phỏng nóng rát cực kỳ các bạn ạ, nỗi đâu đấy ko thể một phút tiêu tan mà nó kéo dài ngày này qua ngày khác dù anh có ngâm chân vàu nước lạnh, bôi bằng nước mắm, thậm chí trét hết cả tuýp kem đánh răng theo cách dân gian thường trị khi bị phỏng. Nhắc lại anh còn ê mẹ cả người. Anh phải chịu đựng nỗi đau tột cùng đấy không dưới 1 tuần. Rên xiết, khóc thét, nói chung đéo có trạng thái biểu hiện cảm xúc nàu mà anh lại ko phải trải qua. Thế rồi chiện gì qua nó cũng sẽ qua, nỗi đau nàu rồi cũng sẽ hết, vết thương nàu rồi cũng sẽ lành, và bàn chân anh lại kéo da non còn đẹp hơn chân em Ngọc Trinh ai đồ của anh nữa :D. Nói để các cô mường tượng ra được bỏng là như thế nàu, và anh tin 99% các cô trong fl anh đéo bau giờ có được một trãi nghiệm tuyệt vời như vậy, cao lắm các cô chỉ bỏng nước sôi hoặc nấu nướng bị bắn vài giọt dầu mỡ, hoặc hơn nữa là phỏng bô xe là cùng. Chính nhờ vàu sự trãi nghiệm may mắn đó mà sau này lỡ có bị bỏng hoặc bị những vết thương đau đớn thế nàu anh cũng cười ruồi và chửi thầm, địt mẹ, chỉ là muỗi thôi. :D, Và kết quả của những trãi nghiệm về nỗi đau của thể xác này đã chui rèn anh thành một kẻ lỳ lợm, gan góc ko còn biết sợ đau đớn là gì thậm chí có những lúc phải đối mặt với tình huống nguy hiểm cận kề với cái chết anh cũng chẳng hề run sợ, phúc là chỗ đấy các bạn ạ. Bởi vậy tuổi trẻ anh từng đi đánh nhau, thậm chí chém nhau thì trong đầu anh ko còn khái niệm về sự sợ hãi. Đám giang hồ chợ búa cũng thế, nếu thằng nàu từng bị chém mà vẫn sống thì chiện chém nhau ví chúng nó là bình thường. Nếu lỡ bị chém một vài nhát vàu vai, vàu lưng thì có cái đéo gì phải lăn tăn phỏng?

Đó chỉ mới là kinh nghiệm về nỗi khổ đau tột cùng của thể xác, vậy còn những nỗi đau thuộc về cảm xúc, của tâm hồn, hoặc sự mất mát về vật chất các bạn đã trãi nghiệm chưa?

Một đứa trẻ khi mất một món đồ chơi nó yêu thích, nó sẽ giận dữ hoặc buồn rầu thế nàu? Đối với người lớn chúng ta chỉ xem là chuyện quá nhỏ vì chúng ta định lượng được giá trị của vật chất của món đồ chơi bé nhỏ đó. Tuy nhiên với một đứa trẻ, sự mất mát đó thuộc về tinh thần. Vì vậy, chúng ta đừng nên bỏ mặt và xem thường cảm xúc của những đứa trẻ. Vậy thì hành động đúng đắng là nên khuyên giải nó đừng buồn rầu hoặc tức giận nữa, thậm chí hứa hẹn mua cho nó một món đồ chơi khác còn tốt hơn nếu có điều kiện thay vì phớt lờ về điều đó. Điều này chính là chúng ta đang giúp đứa trẻ trãi nghiệm rõ ràng về sự mất mát mà chúng đã được kinh nghiệm qua. Thật sự ko có gì phải đáng buồn hoặc giận dữ cả, bởi vật chất vốn là phù du, nếu ko mất đi thì ko sớm hoặc muộn chúng cũng sẽ hư hỏng và bị hủy hoại theo thời gian nên ko lý do gì ta phải đau buồn vì một chiện quá hiển nhiên như vậy. Người trưởng thành như chúng ta cũng thế. Những trãi nghiệm về sự mất mát vật chất, tiền tài ... ko ít thì nhiều chúng ta cũng đã từng trãi nghiệm qua. Vậy thì ko lý do gì chúng ta là người lớn lại ko thể hiểu được về tính vô thường của vạn vật là một điều quá vô lý. Hay là chúng ta ko đủ dũng khí để hiểu vì còn mê chấp? Nếu ai đã từng trong đời đánh mất một số tiền lớn, thậm chí cả một gia tài mà chúng ta đã vượt qua được sự đau buồn về tâm lý thì ko cớ gì chúng ta lại giận dữ hoặc đau buồn vì chuyện bị đánh rơi hoặc mất cắp 10.000 đồng lẽ phỏng? Chúng ta có thể sẽ phát sinh tâm lý tiếc nuối khổ đau khi đánh mất điều gì đó trong đời, thậm chí cả người thân yêu nhất trong gia đình ta đã mất đi chúng ta còn vượt qua được vậy nếu có sự mất mát về vật chất tầm thường tại sao chúng ta lại ko thể vượt qua? Thế thì trong chiện này có gì đó sai chăng?
Nói dài dòng ko bằng ngắn gọn, chúng ta có được thân người là một điều quá may mắn, nhưng mỗi chúng ta nếu đã được trãi nghiệm qua tất cả những nỗi đau của kiếp người, của thân xác, của tâm hồn thì lại càng quá may mắn. Điều đó giúp ta trui rèn một ý chí mạnh mẽ, ko còn sợ hãi dù là sanh lão bệnh tử. Thay vì ngồi đó mà than thân trách phận thì sao ko thử một lần nhìn lại những trãi nghiệm trong suốt cuộc đời đã, đang và sẽ xảy ra. Suy ngẫm về nó bằng một thái độ tích cực thì các bạn sẽ thấy được sự quí báu của những trãi nghiệm về thực tại này. Nó là hành trang giúp bạn vượt qua mọi trở ngại và thăng tiến trên con đường tâm linh khi chúng ta đang trên một hành trình đi tìm chân lý tối thượng. Đó là sự vĩnh hằng thay vì cứ chấp víu vào sự vô thường của vạn vật. Và sự cố chấp này chính là nguyên nhân của mọi khổ đau trong kiếp người.
Để kết thúc bài viết anh xin mượn một câu chú của bát nhã ba la mật đó là.
GATE GATE PARAGATE PARASAMGATE BODHI SVAHA
(tạm dịch: vượt qua, vượt qua, vượt qua bờ bên kia, vượt qua hết tất cả mọi trở ngại, tuệ giác thành tựu)
Tút nài anh viết theo đơn đặt hàng vì đã trót hứa ví con mlt Quat Mo Nhan :v

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét