Điển tích: TỲ LƯU LY VÀ SỰ KIỆN DIỆT TỘC THÍCH CA.
Một sự kiện từng xảy ra trong lịch sử liên quan đến việc biến mất họ Thích Ca (Sakya - Siddhara) ngày nay.
Truyện kể rằng, thủa đức Thế Tôn còn tại thế, dòng họ Thích của người lúc này sinh sống tập trung tại một nước nhỏ tên Ca Tỳ La Vệ (dân số chỉ khoảng 10 triệu người) và đều lấy họ Phật làm họ mình. Nhân dân đất nước này đều mang tâm hướng Phật, sống rất hòa thuận, hiền lành và đức độ, được tôn trọng gần xa. Láng giềng của Ca Tỳ La Vệ là vương quốc Ba Tư Nặc hùng mạnh. Ngày đó, vua Ba Tư Nặc rất yêu chuộng danh tiếng và nảy ý muốn tìm một người nữ nhân mang họ Phật về làm vợ mình, nghĩ sao làm vậy, ông sớm đã cho sứ giả đến Ca Tỳ La Vệ cầu thân. Vị sứ giả này đến nước láng giềng liền loan báo ý muốn của vua mình và tuyên bố: nếu không tuân theo nguyện vọng của vua Ba Tư Nặc thì nhà vua sẽ dùng áp lức bắt buộc phải nghe theo (tựa như câu: "Rượu mời không uống thì sẽ phải uống rượu phạt" vậy).
Họ Thích rất bất bình với tuyên bố bạo ngược này, xong vì tính cách ôn hòa, không muốn gây chuyện can qua nên đành ngồi lại bàn kế đối phó. Khi ấy, một vị tên Thích Ca Ma Ha Nam đã nghĩ ra một kế sách, vốn trong nhà ông có một người nữ tỳ sinh hạ được một cô con gái, đến tuổi cập kê nàng đẹp như tiên nữ và tính tình rất nết na hiền dịu, Ma Ha Nam quyết định nhận nàng là con nuôi (cho mang họ Thích Ca) và gả cho vua Ba Tư Nặc.
Được vợ họ Thích, lại xinh đẹp đoan trang, vua Ba Tư Nặc rất vui mừng hoan hỉ, càng kết thêm mối thâm tình với nước láng giềng, không hề hay biết xuất thân của nàng. Ngày tháng qua đi, vợ chồng nhà vua sinh được một người con trai, đặt tên là Lưu Ly. Thủa nhỏ, Lưu Ly là cậu bé rất hiếu động, thông minh và rất mực được nuông chiều. Một lần được vua cha cho về quê chơi với ông ngoại (Ma Ha Nam) để được ông dạy bảo thêm. Thời gian đó, Ca Tỳ La Vệ vừa mới xây xong một khu giảng đường lớn, dự tính mời đức Thế Tôn về giảng đạo. Cậu bế Lưu Ly mải chơi với chúng bạn, đã vô tình lạc vào đùa giỡn trong khu giảng đường này, trèo lên cả tòa Sư Tử để đùa nghịch. Chẳng ngờ có người trông thấy đã quát mắng, kéo ngã cậu xuống và bực tức buột miệng buông lời thóa mạ: "thứ con cái của nô tỳ sao dám leo lên bệ thờ cao quý như vậy?!". Tuy chưa hiểu là chuyện gì, xong cũng là vai vế một bậc Thái tử con vua, Lưu Ly lấy làm uất hận trong lòng, thầm căn dặn người bạn thân của mình là Phạm Chí Hiếu Khổ: "họ Thích này khinh thường ta quá lắm, sau này khi ta làm vua, người nhớ nhắc ta chuyện này!".
Ngày tháng trôi qua, khi vua cha băng hà, thái tử Lưu Ly lên nối ngôi vị trở thành vua nước Ba Tư Nặc hùng mạnh. Khi ấy Phạm Chí Hiếu Khổ cũng trở thành một vị đại thần, không quên lời dặn khi xưa, nhắc vua nhớ đến chuyện cũ: "xin vua đừng quên khi xưa bị họ Thích làm nhục!". Vua Lưu Ly nhớ ra cả giận, lập tức ra lệnh xuất binh đến trừng phạt toàn bộ họ Thích rửa thù xưa.
Khi ấy đức Thế Tôn đang giảng đạo trong rừng Vệ Đà, có vị đệ tử tên Mục Kiều Liên, nhờ có thần thông đã biết sự việc can qua này, vội vào trình báo với Thế Tôn. Đức Thích Ca Mâu Ni nghe xong không nói gì, lẳng lặng một mình đi tới biên giới hai nước, nơi ngài biết quân Ba Tư Nặc sẽ đi qua, chọn một gốc cây và ngồi kiết già ở đó. Thời gian này có chuyện lạ là cây cối bên nước Ba Tư Nặc thì xanh um tươi tốt, còn bên Ca Tỳ La Vệ thì lại khô héo cằn cỗi trơ trụi. Cái cây mà đức Phật chọn chính là một cây khô héo như vậy.
Quân Lưu Ly kéo đến, từ xa nhìn thấy đức Phật thì vội vàng xuống xe đi tới vấn an Người và hỏi: "vì sao bao nhiêu cây mát ngài không ngồi lại ngồi dưới cây khô héo này?".
Đức Phật trả lời: "dưới bóng cây của tổ tiên thì lúc nào cũng cảm thấy dễ chịu, hạnh phúc".
Vua Lưu Ly chợt hiểu ra: "dù sao họ Thích cũng là tôn tộc của Phật, người đã ra mặt can gián thì mình cũng không thể làm quá được", nghĩ vậy xong Lưu Ly đành cáo từ đức Thế Tôn, rút binh về.
Bẵng đi một thời gian, Hiếu Khổ lại nhắc vua "đừng quên họ Thích từng làm nhục vua!". Vua Lưu Ly lại đùng đùng nổi giận kéo binh qua hỏi tội. Lại lần nữa gặp đức Phật ngồi dưới gốc cây khi xưa và lại dịu lòng mà lui binh về.
Thêm một thời gian nữa, Phạm Chí Hiếu Khổ lại nhắc vua về thù cũ, Lưu Ly lần thứ ba khởi binh. Nhưng lần này đức Phật không xuất hiện nữa, ngài lặng lẽ ngồi trong rừng Vệ Đà với các môn đồ của mình. Ngài Mục Kiều Liên rất sốt ruột cho họ Thích ở Ca Tỳ La Vệ, bẩm với Phật:
- Thưa đức Thế Tôn, sao lần này người lại không can thiệp nữa?
Phật nói: tập duyên đã đủ rồi.
- Xin cho phép con dùng thần thông đưa gia tộc họ Thích qua vùng đất khác lánh nạn.
- Người có thể đưa họ đi, nhưng người có thể xóa bỏ tập duyên được chăng?
Mục Kiều Liên suy nghĩ rồi lắc đầu, đoạn lại thưa:
- Xin để con đưa tất cả họ Thích lên không trung, tránh can qua.
- Người đưa họ lên được, nhưng có đưa tập duyên lên theo được không?
Mục Kiều Liên lại lắc đầu rồi lát sau, lần thứ ba đề nghị:
- Xin cho con hóa ra một cái lồng sắt che hết thành Ca Tỳ La Vệ, bảo vệ họ Thích.
- Người có thể che được họ Thích, nhưng có thể che được tập duyên chăng?
Mục Kiều Liên đành im lặng. Phật lại nói:
- Thôi người về chỗ mình đi, tập duyên khi đã đủ thì việc gì đến sẽ đến. - Rồi đức Phật lặng im không nói gì thêm.
Thuận lợi tiến quân, vua Lưu Ly bao vây trọn thành Ca Tỳ La Vệ và đánh phá. Họ Thích vốn tính ôn hòa không ra đánh dù họ đều là những người rất mạnh mẽ. Mũi tên hòn đạn của họ cũng không bắn người mà chỉ nhắm vào cò xí mũ mão xe cộ chứ ko giết người. Duy chỉ có một cậu bé 15 tuổi tên Xà Ma, không hiểu chuyện đã một mình xông trận, giết chết rất nhiều binh lính của Ba Tư Nặc và suýt chút nữa đã phá tan vòng vây. Tuy nhiên, các vị bô lão họ Thích thấy cảnh chém giết đã vội triệu hồi cậu bé về, mắng nhiếc một trận vì tội tự ý tự tiện đó rồi đuổi đi. Xà Ma đành cúi đầu đi mất, ko ở lại thành nữa.
Được dịp, quân Lưu Ly lại đánh phá ráo riết hơn, rêu rao vào trong thành kêu gọi đầu hàng thì được tha. Cuối cùng họ Thích thật thà cũng tin vào điều đó, mở thành đầu hàng. Quân Ba Tư Nặc vào được thành thì mở ngay một trận đồ sát, mặc sức chém giết cướp bóc, bắt riêng ra cho vua 500 người mỹ nữ giam một chỗ, còn lại chém giết không ngừng tay. Ông ngoại của Lưu Ly là Ma Ha Nam vội đến gặp vua và cầu xin một ân huệ cho họ Thích, ông đề nghị vua tham gia một trò cá cược: để ông lặn xuống hồ nước gần đó, chừng nào ông chưa ngoi lên thở thì chừng đó vua cho họ Thích một con đường sống, chạy đâu được thì chạy. Lưu Ly lấy làm thú vị với trò chơi này nên đồng ý. Ma Ha Nam nhảy xuống hồ, buộc tóc mình vào rễ cây dưới đáy hồ và ko bao giờ ngoi lên nữa. Nhưng sự hy sinh của ông lại thành vô nghĩa, hoảng loạn chạy tứ tung trong thành nhưng người họ Thích lại chỉ quáng quàng bên trong mà chẳng thấy đường chạy ra khỏi thành, rối như gà mắc tóc. Đến khi Lưu Ly cho người xuống vớt xác ông ngoại lên xong thì lại hạ lện chém giết.
Ước tính sau cuộc tàn sát, có khoảng 9 triệu, 9 trăm 99 ngàn người họ Thích bị giết chết. Bản thân 500 người mỹ nữ kia về sau cũng buông lời thóa mạ về xuất thân thấp kém của Lưu Ly mà chịu cảnh bị chặt hết chân tay mà chết dần chết mòn trong đau đớn.
Sau khi quân Lưu Ly rút đi, nước Ca Tỳ La Vệ cũng bị xóa sổ từ đó. Họ Thích bị tuyệt diệt từ đây. (Theo tư liệu của đại sư Trần Huyền Trang - Đường Tam Tạng để lại thì có nói một số rất ít người họ Thích đã chạy thoát lên phương Bắc, nhưng đó lại là câu truyện khác rồi). Đức Thế Tôn có trở lại Ca Tỳ La Vệ một lần cuối, cứu độ cho các linh hồn họ Thích được siêu thoát rồi từ đó về sau ngài ko trở lại đây lần nào nữa.
Về sau này, có người hỏi đức Thế Tôn vì đâu mà họ Thích mắc họa diệt tộc như vậy, và vì sao Phật chỉ cứu 2 lần mà không cứu cho trót? Đức Thế Tôn đã trả lời rằng:
"Vốn dĩ người can thiệp được 2 lần đầu vì khi ấy tập duyên chưa đủ, Quả Nghiệp chưa đến nên người mới ngăn được Lưu Ly, còn khi đã đủ tập duyên thì không ai có thể thay đổi được Nghiệp ấy. Trong nhiều kiếp về trước, người họ Thích vốn chung sống trong một ngôi làng nghèo, mùa màng thất bát nên thường xuyên đến một hồ lớn gần làng để đánh bắt cá ăn. Trong hồ có 2 tộc cá lớn mà đầu đàn của chúng là 2 con đã tu luyện đủ để có linh khí, một con tên Câu Tỏa, một con tên Lưỡng Thiệt. Khi ấy Câu Tỏa đã nói với Lưỡng Thiệt rằng: "dân làng này thật quá đáng lắm, bắt giết con cháu chúng ta lớp này qua lớp khác, không biết chừng nào cho đủ. Ngày sau nếu có cơ hội, ta nhất định trả thù này". Một thời gian sau, chẳng ngờ Câu Tỏa và Lưỡng Thiệt cũng bị bắt lên bờ. Trong làng có cậu bé 8 tuổi, tuy không tham gia bắt hay ăn cá nhưng khi thấy hai con đầu đàn bị bắt thì cũng tỏ ý vui mừng.
Nhiều kiếp sau, loài thủy tộc kia chính là quân binh Ba Tư Nặc bây giờ, vua Lưu Ly chính là Câu Tỏa khi xưa, Lưỡng Thiệt nay chính là Phạm Chí Hiếu Khổ, và cậu bé 8 tuổi đó giờ chính là đức Thế Tôn. Thù xưa giờ tích đủ tập duyên mà kết thành Quả Nghiệp như vậy. Phật tuy không mắc tội nặng và cũng ko có kiếp sau nữa nên không chịu chung số phận với họ Thích, song cũng phải chịu cảnh chứng kiến tai họa mà rầu lòng, đau đầu vậy". Khi ấy đức Thế Tôn cũng có nói: "sau 7 ngày nữa thì Ba Tư Nặc cũng gặp họa diệt vong".
Vua Lưu Ly được báo về lời tiên tri ấy, hết sức lo ngại, gia tăng phòng bị và kiểu soát chặt chẽ, đê phòng mọi biến cố có thể xảy ra. Tới ngày thứ 7 cũng không có chuyện gì, vua tôi cả mừng mở yến tiệc bên ngoài thành, gần một con sông để mừng việc tai qua nạn khỏi. Chẳng ngờ đêm đó lũ về, cuốn trôi toàn bộ vua tôi và binh lính của Lưu Ly, xóa sổ một vương triều. Đồng thời trong thành khi đó cũng bị sét đánh mà thiêu rụi sạch. Ngẫm lại, nếu Lưu Ly không ra sông mở tiệc mà bị nước cuốn thì có lẽ cũng khó thoát nạn lửa trời tru di.
Câu truyện là có trong lịch sử, bao nhiêu phần được thần thoại hóa, bao nhiêu phần nguyên bản cũng không cần xem xét ở đây. Thứ mà chúng ta, những hậu nhân ngày nay cần quan tâm là TA RÚT RA ĐƯỢC NHỮNG GÌ TỪ CÂU TRUYỆN NÀY?, mời mọi người cùng cho lời bàn thêm nhé?!
Chúc cả nhà an lành ^_^
(Hình sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét